Cuộc sống ban đầu Sylvia_Plath

Thời thơ ấu

Sylvia Plath sinh ở Boston, Massachusetts. Cha của cô, Otto Plath (1885-1940) đến từ Grabow, nước Đức, là một nhà côn trùng học và một giáo sư sinh học tại Đại học Boston là tác giả một cuốn sách về ong vò vẽ. Aurelia Plath (1906-1994), mẹ của plath là một người Mỹ gốc Áo. Plath có một người em trai, Warren sinh năm 1935.

Năm 1936, gia đình họ dọn tới 92 Johnson Avenue, Winthrop phía đông của Massachusetts.[1] Đây là nơi Plath trở nên quen thuộc và rất gần gũi với biển. Từ khi còn nhỏ Plath rất thích biển, cô đã nhận ra vẻ đẹp và sức mạnh của nó.

Năm 1940, một tuần sau ngày sinh nhật 8 tuổi, Plath mồ côi cha do căn bệnh ung thư. Plath sáng tác bài thơ đầu tiên của mình bài thơ Daddy về mối quan hệ cha con và cảm xúc của cô, cảm giác thống khổ khi ông qua đời.

Những năm học tập

Sylvia Plath là một sinh viên tài năng, khi còn học tại Smith College cô đã viết trên 50 truyện ngắn và đã giành được nhiều giải thưởng, và đã xuất bản những câu chuyện và bài thơ trên các tạp chí quốc gia khi còn ở tuổi thanh thiếu niên.

Mùa hè năm 1953, Plath dành trọn thời gian ở thành phố New York, chiến thắng với đối thủ cạnh tranh giải biên tập viên khách mời làm việc cho tạp chí Mademoiselle - mà sau này được thúc đẩy cuốn tiểu thuyết bán tự truyện The Bell Jar. Đó là trong suốt những năm đại học của mình rằng Plath bắt đầu gặp các triệu chứng của bệnh trầm cảm nghiêm trọng mà có thể cuối cùng dẫn đến cái chết.

Vào tháng 8 năm 1953 ở tuổi 20, Plath đã cố gắng tự tử bằng cách uống thuốc ngủ. Cô sống sót sau sau khi tự tử thất bại và phải nhập viện, điều trị bằng liệu pháp sốc điện giật. Sau khi đã hồi phục bệnh, Plath quay về trường Smith College và tốt nghiệp năm 1955. Cô giành được một học bổng Fulbright để nghiên cứu tại Đại học Cambridge ở Anh, và đó cũng là nơi cô gặp tình yêu của đời mình.